Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2017

Truyện ngắn: Mùa Xuân của Thư (Cô Lê Thị Xuyên)


Tên của cô rất đẹp, Anh Thư. Cô cũng đẹp như cái tên của cô vậy. Dáng người thon gọn, mảnh mai. Đôi mắt sáng, nước da trắng hồng. Mái tóc chắn ngang vai, để mái phía trước. Những bộ trang phục cô khoác lên người giản dị nhưng cũng đủ để cô nổi bật trước người khác. Năng động, hoạt bát, lại thêm cái tài hoạt ngôn, cô khiến người ta thì thầm, ghen tỵ mỗi khi trò chuyện với nhau: Cái Thư may mắn được ông trời cho đủ thứ. Nào xinh đẹp, tài năng, lại có một gia đình hạnh phúc nữa. Cô chỉ cười nhạt. Thực ra, cô đang giấu nước mắt vào trong.


Sau khi tốt nghiệp đại học, cô quyết định cưới chồng. Chồng cô hơn cô năm tuổi, là một kĩ sư xây dựng khá đẹp trai, gia thế lại giàu có. Ai cũng bảo cô có phúc. Trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi. Cô cũng thấy mình hạnh phúc hơn bao người.
Thời buổi tìm việc khó khăn, cô quyết định bàn với chồng đi học thêm lớp luyện chữ đẹp để về mở lớp dạy ở nhà. Anh ngắc ngớ, tỏ vẻ không đồng tình:
- Nhà có thiếu tiền đâu mà em phải đi học thêm làm gì! Cứ ở nhà nội trợ, nuôi con là được. Tiền, anh sẽ đưa cho em hàng tháng. Nghe chồng nói, cô giải thích:
- Em muốn tìm thêm việc làm cho vui trong khi chờ xin việc đúng chuyên ngành, chứ ngồi ở nhà mãi chán lắm.
- Vậy thì em cứ làm theo ý mình đi! Anh giận dỗi bỏ đi, để lại mình cô ngồi lặng lẽ giữa giường với cái bụng bầu đã năm tháng.
Mặc cho chồng và cả gia đình chồng phản đối, cô quyết tâm theo học luyện viết chữ đẹp. Rồi khóa học cũng kết thúc. Cầm chứng chỉ trong tay, cô quyết định chiêu sinh, mở lớp dạy luyện chữ. Nhưng cũng từ ngày đó, anh trở nên hững hờ, ít quan tâm đến cô. Anh ra khỏi nhà từ rất sớm, tối khuya mới về, người nồng nặc mùi bia rượu. Bụng bầu khệnh khạng, cô còn phải lo thức khuya chờ anh về. Cô khuyên thì anh cáu bẳn:
- Mặc kệ tôi. Cô không phải quan tâm. Thân ai người ấy lo. Giận chồng, có hôm chờ anh tới một, hai giờ sáng vẫn không thấy về, Thư khóa trái cửa nằm ở trong nhà. Anh về, Thư không mở cửa dù anh đập cửa, gọi đến hàng chục cuộc điện thoại. Mẹ chồng biết chuyện, trách Thư không biết quan tâm đến gia đình. Bà xót con trai, đứng về phía anh xỉa xói cô, coi cô chẳng ra gì.
Thư bỏ về nhà mẹ mình để sinh con. Mẹ chồng cô càng giận thêm. Đã không có lấy một lời hỏi han cháu nội, bà còn khuyên con trai:
- Loại đàn bà ấy thì sống chung làm gì. Bỏ quách cho rồi. Thời gian Thư ở nhà mẹ đẻ, gia đình chồng đến thăm được một, hai lần rồi mất hút. Tưởng gả con cho nhà giàu là sướng, ai ngờ, con mình lại khổ đến thế! Mẹ Thư sụt sùi. 4 tháng sau, Thư nhận được tin nhắn của chồng:
- Mình chia tay đi! Thư chết điếng người. Cô ngồi đờ đẫn. Đôi mắt hao gầy. Trông cô phờ phạc hẳn. Nghĩ lại hơn một năm sống với nhau, Thư thấy mình đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Rút cuộc, Thư cũng chẳng thể lý giải nổi anh lấy cô là vì cái gì. Thư nhớ lại những lời ngọt ngào anh nói, những lời hứa của anh khi cả hai đang yêu và cả khi vừa mới cưới. Giờ thì... Thư cảm thấy giữa cô và chồng đã cạn tình cạn nghĩa. Thư nghe đứa bạn thân nói anh đang qua lại với cô gái nào đó, con của một ông giám đốc nọ. Thư cười. Cô cố nuốt cơn tức giận tận đáy lòng. Quệt ngang dòng nước mắt đang rỉ xuống kẽ miệng, cô cầm máy lên nhắn tin trả lời:
- Vâng.  Thư chia tay chồng trong lặng lẽ. Ngắm con trai nhỏ bé đang ngủ ngon lành, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười, cô hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười. Nhà ngoài, bước chân của mẹ Thư thoăn thoắt dọn nhà cửa đón tết. Tiếng máy nghe nhạc của nhà bên vọng sang âm thanh sôi động từ những bài nhạc xuân. Không sao! Mình sẽ vượt qua được. Thư tự động viên mình để bắt đầu cuộc sống của người mẹ đơn thân. Mùa xuân ấy, trái tim Thư đắng đót vô cùng.
 Cậu con trai  của Thư đang ngồi say sưa xem ti vi trong phòng. Nghe tiếng mẹ về, nó chạy ra ôm lấy mẹ rồi tỉ tê đủ chuyện. Bà Vân, mẹ Thư thấy con gái về, đang lúi húi nấu cơm trong bếp, cũng bước ra cười nói vui vẻ. Hôn con trai chút chít liền mấy cái, Thư lấy ra hộp quà trong túi xách, đưa tận tay cho con:
- Đây là quà sinh nhật lên năm của Nam. Thằng bé cười híp mí:
- Con cảm ơn mẹ. Nhìn con trai vui, Thư như càng được tiếp thêm động lực để sống. Suốt năm năm nay, mẹ con Thư ở nhà mẹ đẻ. Thương con gái, bà Vân đỡ đần con để Thư theo đuổi ước mơ của mình. Giờ cô đã có hai cơ sở chuyên dạy luyện viết chữ đẹp. Một cơ sở mở ngay tại nhà mẹ đẻ, tận dụng nhà mặt đường, nơi nhiều người qua lại. Một cơ sở, cô thuê mở ở trung tâm thành phố. Vừa trực tiếp dạy, vừa thuê thêm giáo viên đứng lớp. Lớp học của Thư thu hút rất nhiều học viên theo học ở mọi lứ tuổi. Không những thế, với đôi bàn tay khéo léo, Thư còn học thêm nghề trang trí hoa trong các sự kiện, tiệc cưới, sinh nhật,... Rồi Thư kinh doanh cả mặt hàng hoa quả, bán qua mạng. Thư làm việc miệt mài và dành tất cả tình yêu thương cho con. Mới ở tuổi 27, lại là gái một con, cô thật đẹp, vẻ đẹp tươi tắn, tròn đầy. Thấy con gái đi về lẻ bóng đã năm năm nay, bà Vân cũng có đôi lần thúc bách con đi bước nữa nhưng Thư chỉ cười trừ:
- Con chỉ muốn ở vậy nuôi cu Nam thôi mẹ ạ.
- Nhưng cứ tất bật với công việc tối ngày như thế, con sẽ rất vất vả đấy. Thân con gái... Giọng bà Vân trầm hẳn. Thư lại gần, vòng tay ôm lấy mẹ, thủ thỉ:
- Con thấy vui lắm mẹ ạ. Con chỉ cần như thế này thôi. Có ba mẹ, có cu Nam là được rồi. Bà Vân nhìn Thư:
- Thư này! Hay con thử nộp hồ sơ thi tuyển công chức xem sao. Mẹ nghe mấy người bạn nói Sở nội vụ tỉnh đang bán hồ sơ, hè này sẽ thi đấy. Rồi bà lại thêm:
- Mình không có tiền, cũng chẳng quen thân, nhưng con cứ thử thi xem sao. Biết đâu may mắn đến với mình. Cứ mãi thế này sao được. Thư biết mẹ lo cho tương lai của cô rất nhiều. Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình hạnh phúc. Thư thương mẹ. Cô không muốn vì cô mà mẹ phải lo lắng, buồn bã nhiều như trước. Cô vui vẻ đáp:
- Dạ. Vậy để con thử thi xem sao.
Một sáng đầu thu, nắng nhạt rải vàng trên mái ngói, hơi thu se sẽ phả vào trong gió khiến chậu lộc vừng đặt ở góc sân đu đưa nhè nhẹ. Trong nhà, Thư đang nghe điện thoại. Khuôn mặt cô sáng bừng hạnh phúc. Cô thi đỗ và có quyết định về công tác tại một trường cấp hai của huyện. Mừng cho con, bà Vân đã không giấu được xúc động. Thư ôm lấy mẹ, khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn:
- Vậy là con có việc làm đúng với chuyên ngành học của con rồi. Từ nhà đến trường dạy tuy phải đến gần mười cây số nhưng không sao mẹ ạ. Con sẽ cố gắng! Con cảm ơn mẹ đã động viên con. Rồi bà Vân loay hoay giúp Thư chuẩn bị sách vở, quần áo để đến trường nhận việc.
Gần hết học kì một, Thư công tác tại trường trung học cơ cở của huyện. Có một người lúc nào cũng sẵn sàng bên cạnh và giúp đỡ, che chở và chờ đợi cô, ấy là Duy. Anh lớn hơn Thư ba tuổi. Duy có cảm tình với Thư từ khi cô mới về trường. Anh đã nhiều lần thổ lộ nhưng cô cứ lặng thinh. Anh nói với Thư, anh yêu cô, muốn được chăm sóc hai mẹ con cô. Gia đình anh cũng đã đồng ý. Thư cũng có tình cảm với anh nhưng ngần ngại. Thư sợ, nỗi sợ hãi mông lung. Nhưng rồi Thư không thể tránh mặt anh vì cả hai dạy chung trường, chung tổ. Ngày ngày gặp mặt, tình cảm của Duy dành cho Thư càng khiến cô không thể chiến thắng lý trí cô đã từng quyết định. Thư đồng ý lời cầu hôn của anh. Đám cưới của cả hai được tổ chức tại trường, trong sự chúc phúc của đồng nghiệp, mọi người.

Một mùa xuân mới lại đến. Trong ngôi nhà nhỏ, Duy đang cùng với cu Nam sửa sang lại mấy cái bàn học để Thư mở lớp luyện chữ đẹp tại nhà. Cả ba nhìn nhau đầy yêu thương. Nhìn khóm hoa đồng tiền rạng rỡ, đỏ chót trước hiên nhà đang rung rinh khoe sắc, Thư thấy lòng mình thật ấm áp, tươi vui.     

0 nhận xét:

Đăng nhận xét