Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

ƯỚC MƠ CỦA CON TRAI

Hải ngồi trầm tư suy nghĩ về những nơi đã đi trong một ngày. Nghe có vẻ như được đi xa lắm nhưng thật ra không phải. Nó chẳng thể đi đứng bình thường từ nhỏ nên mỗi ngày, hải thường vịn cái hàng rào sắt B40 mà mon men ra vườn, tới mờ ao, đứng cạnh bên chuồng gà. Những nơi đó đều mới mẻ với cậu. Sáu năm trước, bố Hải còn sống. Ông hay cõng nó đi khắp xóm mỗi buổi chiều để chỉ cho nó mọi thứ xung quanh. Đó là lí do mỗi chiều nó hay ngồi dưới mái hiên mà suy nghĩ trầm tư – nơi mỗi chiều ngày xưa cậu vẫn chờ bố làm về và cõng đi chơi.
Nó vẫn còn nhớ như in cái cảm giác gió lùa qua mi mắt khi bố cõng nó chạy nhanh. Bố rất thương Hải nên làm về mệt cỡ nào cũng sẽ đưa cu cậu rong ruổi bãi đất sau nhà. Bố chỉ nó đàn cò trắng đậu trên cây keo lá tràm cuối bãi. Ông bắt cho con cào cào, bỏ vào cái bị ny-lông cho nó cầm chơi. Thiếu khí, con cào cào chết. Thế là nó khóc mặc cho bố dỗ cách nào nó cũng không nín. Ông đành hứa mua cho Hải con diều to màu vàng – lúc ấy cậu mới ngừng khóc. Có biết được rằng lần ấy cũng là lần cuối nó được bố đưa đi chơi. Trên đường làm về, nghĩ cho sự háo hức của con, ông đã chạy nhanh cùng con diều vàng về nhà. Do đó, xe anh lỡ phanh ở ngả tư và bị xe tải hạng nặng đụng phải. Bố Hải gắng gượng cho đến khi người nhà đến. Ông nắm chặt con diều, dùng hết những giọt hơi sót lại mà trao cho Hải. “Hải … H..ải… Di..ều… Diều…”. Câu nói ấy đã kết thúc sự sống của anh rồi. Hải nấc lên trong nghẹn ngào chua xót. Nó hối hận và trong lòng xuất hiện bao chữ “giá như…” Nếu biết trước được sự ra đi của bố, nó chắc sẽ nín ngay khi ông dỗ câu đầu tiên lúc con cào cào chết. Và có lẽ ai trong trường hợp đó cũng nghĩ thế thôi.
Sáu mùa xoài đã qua rồi nhưng cái ước mơ tự mình đến mộ bố vẫn chưa đạt được. Cứ chiều chiều, khi ánh nắng vừa dịu lại, Hải đội ngay chiếc mũ vải rộng vành mà vịn hàng rào lưới sắt tập đi. Một… hai… rồi ba, bốn, năm bước… mỗi ngày nó đi được xa hơn. Hải tin rằng ngày nào đó, gần thôi mình sẽ đến được mộ bố ở bãi đất phía sau. Hải vẫn ngồi đó, nhìn thẳng về phía hàng cây cuối bãi – nơi có những cánh cò mỏi về tìm, nơi lâu rồi cậu chưa quay lại và nơi bố cậu đang đợi chờ…

                                                                             HƯƠNG NAM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét